Cấm Kỵ Hải, trên một hòn đảo vốn hoang vu nào đó, đột ngột xuất hiện một tòa cung điện hùng vĩ. Các yêu tộc vốn cư trú trên đảo cũng đã biến thành thịt hầm trong nồi.
Trong cung điện, phía bên trên, Vẫn Diệt bưng chén trà, nhìn Minh Đình lạnh lùng ở phía dưới, cười nhạt nói:
"Minh Đình tiền bối, ngươi và Phương Bình từng có qua lại, có thể nói sơ cho Vẫn Diệt biết một chút về Phương Bình không?” Minh Đình lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: "Nếu muốn tìm hiểu Phương Bình thì ngươi cứ vào nhân gian mà tìm Phương Bình tâm sự!"
"Không cần phải thế!" Vẫn Diệt cười nói: "Dù sao Nhân Vương Phương Bình cũng là người đồ Thánh, vãn bối tự nhận không thể đánh lại. Nhưng... có đôi khi, mạnh mẽ một quãng thời gian không đồng nghĩa với bất bại vĩnh viễn, không biết tiền bối có hiểu ý ta không?" Minh Đình xì cười một tiếng, tỏ vẻ không đáng.
Vẫn Diệt cười nói: "Tiền bối không tỏ rõ suy nghĩ, cảm thấy Vẫn Diệt ếch ngồi đáy giếng?"
"Chẳng phải vậy sao?" Minh Đình lạnh lùng nói: "Ngươi mà cũng xứng so với Phương Bình? Tự Thượng Cổ tới nay, có mấy người có thể so với Phương Bình? Đúng là Nhân Vương có vô số khiếm khuyết, nhưng loại người vô tri ngông cuồng như ngươi cũng không thể so sánh với hắn! Nếu phe Phong Thiên không mạnh, ngươi xách giày cho hắn cũng không xứng!"
Vẫn Diệt không hề biến sắc, cười nói: "Vậy sao? Vậy tiền bối nói ta nghe thử, lần này Nhân Vương có dám để Trường Sinh Kiếm đến đánh với bản tọa không?"
"Trường Sinh Kiếm mới thành Chân Thần, ngươi từ lâu đã là cấp Đế... Buồn cười!"
Sắc mặt Vẫn Diệt dần dần lạnh xuống, nhàn nhạt nói: "Người thắng làm vua! Bản tọa mạnh hơn hắn, vậy thì lấy sức mạnh của cường giả trảm hắn! Lẽ nào ngươi gặp Hoàng Giả, ngươi sẽ nói Hoàng Giả cảnh giới cao hơn ngươi, khinh bỉ Hoàng Giả không dám đánh với ngươi một trận sao?"
"Ngụy biện! Nếu ngươi thật sự có can đảm đánh với Phương Bình một trận, ta cũng khâm phục ngươi! Cái thời đại này, dám lấy thực lực cấp Đế đánh Phương Bình, bất kể có tự đại hay không, lão phu đều kính nể hắn mấy phần, điều là đàn ông thực thụ!"
Minh Đình cười lạnh nói: "Nếu ngươi thật sự can đảm, sao không dám đánh Phương Bình?" Vẫn Diệt lạnh nhạt nói: "Sớm hay muộn cũng sẽ đánh, nhưng không phải hiện tại! Anh hùng không sợ né tránh, đó là tự tìm đường chết, không cần phải làm vậy. Phương Bình không dám đánh với ta, bởi vì phe Phong Thiên rất mạnh, nếu hắn dám xuất chiến, Phong Thiên cũng không phải là chốn không người!"
"Ỷ có chỗ dựa mạnh nên bắt nạt người yếu?"
"Tiền bối cũng cảm thấy Trường Sinh Kiếm yếu sao? Hay là người của Nhân tộc yếu?" Minh Đình không muốn nhiều lời, cũng không trả lời hắn, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn thế nào? Lão phu tu đạo của lão phu, ngươi đi đạo, gây sóng gió ở Biển Khổ, ngươi muốn gì?"
Vẫn Diệt cười nói: "Tiền bối đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nhờ tiền bối xem một vở kịch mà thôi! Không chỉ là tiền bối, vãn bối đã mời cường giả ở khắp nơi tới chứng kiến trận chiến này! Nếu phe Phong Thiên đã xuất thế, Vẫn Diệt cũng không dám làm nhục sư môn. Trường Sinh Kiếm dù gì cũng là đương đại nhân kiệt, nếu chết trận ở đây, không có người chứng kiến, thì rất đáng tiếc.."
Minh Đình lạnh lùng nói: "Ngươi đang tự tìm đường chết! Ngươi dám chém giết Trường Sinh Kiếm trước mặt cường giả Tam Giới, Phương Bình chắc chắn sẽ không kiêng nể ngươi!"
Vẫn Diệt cười nói: "Đánh nhau công bằng mà thôi! Nếu Trường Sinh Kiếm không tiếp chiến, vậy thì thôi, Vẫn Diệt cũng sẽ không ép buộc, nhưng nếu ta lỡ tay giết chết Trường Sinh Kiếm trong lúc luận bàn, Nhân Vương đã không nhịn được mà muốn ra tay với Vẫn Diệt... vậy thì Phong Thiên cũng sẽ không ngồi yên nhìn!"
"Bản tọa cũng từng tìm hiểu nhân loại, luận bàn, chiến trên võ đài, công bằng cũng là thứ nhân loại tôn sùng"
Vẫn Diệt cười nói: "Nếu không từ chối, nếu luận bàn, Trường Sinh Kiếm chết, chẳng lẽ Phương Bình lại trở mặt?"
"Từ chối.." Minh Đình nhìn hắn, nhìn lại hơi thở như ẩn như hiện phía sau, cười lạnh nói: "Nếu ngươi không ép bức, Trường Sinh Kiếm cần gì phải đồng ý luận bàn với ngươi? Đồng ý một trận chiến không công bằng? Buồn cười!"
"Tiền bối!" Vẫn Diệt đứng dậy, khí cơ tràn tán, tươi cười nói: "Lần này ta mời tiền bối đến đây chỉ để chứng kiến mà thôi, không phải để nghe tiền bối... chê trách Vẫn Diệt! Vẫn Diệt chứng đạo cấp Đế... còn sớm hơn tiền bối nhiều!"
Nể mặt ngươi, gọi ngươi một tiếng tiền bối. Không nể mặt, thì ngươi chính là một tên rác rưởi. Gọi ngươi tới chứng kiến là vì ngươi từng hợp tác chiến đấu với nhân loại, người như vậy nhìn cường giả Nhân tộc tử vong sẽ có cảm giác hơn nhiều.
Hơn nữa Minh Đình đã chứng đạo cấp Đế, cũng là cường giả tuyệt đỉnh tán tu trong Biển Khổ. Nhưng cấp Đế...
rất mạnh à?
Hắn chứng đạo cấp Đế hơn trăm năm, Minh Đình mượn đạo của người khác chứng đạo cấp Đế mà cũng dám nhục mạ hắn, thật sự nghĩ hắn không dám làm gì à?
Đại đạo của Minh Đình bất ổn, hắn có thể phong ấn bản nguyên của Minh Đình, muốn giết, rất dễ! Người như vậy, có tư cách gì nói ẩu nói tả trước mặt hắn?
Cùng lúc đó, trong Thiên Đình mới ở địa quật, mấy vị Thánh Nhân bế quan lại xuất hiện. Trong đại điện, có người cười nói: "Thú vị, thú vị! Phe Phong Thiên... Là người của Phong Thiên Đế sao? Lúc này lại rời núi, vừa rời núi đã chọn cục đá cứng Nhân tộc... Xem ra chí hướng không nhỏ!"
"E là lần này Phương Bình phải rơi vào tình huống khó xử rồi!"
"Ha ha ha, không sai! Chiến hay không chiến? Chiến, Lý Trường Sinh chắc chắn phải chết, uy nghi bất bại của Nhân tộc sẽ bị phá hủy, phe Phong Thiên dương danh Tam Giới! Không chiến, phe Phong Thiên có cường giả tuyệt đỉnh tọa trấn, thái độ của Vẫn Diệt cực kỳ hung hăng, e là sẽ không giảng hoà.."
"Đúng là rất thú vị! Nếu không chiến, chúng ta đúng là có thể tâm sự với Vẫn Diệt, có lẽ... Có thể mượn cơ hội xuống tay với Nhân tộc!"
"Chú Thần Sứ thì sao?"
Có người hỏi một câu, rất nhanh, đại đô đốc cười nói: "Không sao, dù Chú Thần Sứ chứng đạo Thiên Vương, cũng không dám đối nghịch với Phong Thiên Đế.."
Thiên Kiếm cũng nói: "Không sai, Phong Thiên Vương... tuy chúng ta không nắm nhiều thông tin, nhưng hắn thực sự rất mạnh, nếu hắn chưa chết, thì dù Chú Thần Sứ có chứng đạo Thiên Vương, cũng tám chín phần mười không phải đối thủ của hắn, Chú Thần Sứ cáo già vô cùng, hắn sẽ không dễ dàng ra tay"
"Lần này có chuyện hay để xem rồi, có lẽ có thể nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng của Phương Bình...
"Phương Bình bá đạo, hung hăng, đúng là có mấy phần phong thái vương giả. Nhưng lần này nếu gặp khó, có lẽ sẽ cản trợ thế bất bại của hắn"
"Tùy cơ ứng biến, có lẽ có thể nhân cơ hội liên thủ với Phong Thiên "Đương nhiên chúng ta cũng phải cẩn thận, nếu Phong Thiên Đế thật sự còn sống thì cũng phải cẩn thận người này, hợp tác với bọn họ cũng là tranh ăn với hổ"
Mọi người bàn bạc với nhau một hồi, nhanh chóng thống nhất.
Đi xem trò vui! Đây chính là một vở kịch hay!
Phương Bình nhịn thì phải chịu thiệt.
Không nhịn thì phải chịu thiệt nhiều hơn!
Bọn họ cũng vui vẻ chứng kiến cảnh tượng đó, ai tổn thất cũng là chuyện tốt.
Thời khắc này, các thế lực trên khắp Tam Giới đều đang thảo luận chuyện này, bỗng nhiên xuất hiện Phe Phong Thiên, hình như rất mạnh, vừa xuống núi đã khiêu khích Nhân tộc.
Bá đạo!
Mà Nhân tộc cũng bá đạo như vậy, dù trước đây lúc còn yếu, bọn họ cũng bá đạo, ít nhất sau khi Phương Bình trỗi dậy, Nhân tộc vẫn luôn bá đạo vô biên.
Lần này là thật sự có trò hay để nhìn rồi!
Người của chín Hoàng vội vàng nhận thiệp mời của Vẫn Diệt.
Đến xem chiến Truyền nhân của phe Phong Thiên, trận chiến đầu tiên sau khi rời núi cũng là trận chiến lập uy, đánh bại Nhân tộc đang huênh hoang nhất để lập uy.
Không khiêu chiến Phương Bình, chỉ khiêu chiến Trường Sinh Kiếm. Mặc dù là cấp Đế đối chiến tuyệt đỉnh, nhưng Vẫn Diệt cũng không quan tâm, những người khác cũng không thể nói được gì, cá lớn nuốt cá bé, đây chính là tình thế bây giờ.
Có người lo lắng, có người cười trên sự đau khổ của người khác.
Lần này, Phương Bình mà không phản ứng cẩn thận cũng sẽ gây ra chuyện lớn, hơn nữa... xem ra rất khó giải quyết.
Nếu đồng ý, Trường Sinh Kiếm sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu không đồng ý, phe Phong Thiên đại khái sẽ không giảng hoà.
Lần này Phương Bình sẽ phải ăn quả đắng rồi sao?1756 chữ